18 thg 12, 2015

CON DƠI & CUỘC ĐỜI

Có một cô gái nói rằng: cô đang rất đau khổ, trước mặt cô là cả một bầu trời đen tối và cô đang phải sống với những giọt nước mắt tuyệt vọng cuối cùng. Nghe thật bi thảm, cô vừa bị mất việc vừa bị người yêu phản bội. Đây là mối tình đầu của cô và nó đã kéo dài 5 năm với tất cả sự chân thành nồng nhiệt, thủy chung của trái tim tuổi trẻ. Với mất mát này, cuộc sống trước mặt cô chỉ là những ngõ cụt, đường cùng. 

Đó là tâm trạng của rất nhiều người khi đối diện với thất bại, đau khổ, nghịch cảnh. Họ cảm thấy mình như đi vào đường cùng. Họ cảm thấy bầu trời đối với họ không còn lung linh rạng ngời mà chỉ còn bóng tối bao trùm. Họ thất vọng. Họ buông xuôi. Thực ra , ở đời này không có con đường cùng, chỉ có những ranh giới đau khổ hay hạnh phúc. Điều quan yếu là phải có sức mạnh để bước qua những ranh giới ấy. Chúng ta có thể thấy điều ấy qua hình ảnh con dơi. Một con dơi bình thường luôn bay ra ngoài vào buổi tối. Nó là một sinh vật nhanh nhẹn, lanh lợi đến mức ấn tượng. Tuy nhiên, nó không thể cất cánh từ một địa điểm bằng phẳng. Nếu nó được đặt trên sàn hoặc một mặt phẳng, thì tất cả những gì nó có thể làm là lê bước loanh quanh một cách vô vọng và đau khổ. Cho đến khi nó tìm được một độ cao nào đó, chỉ cần là một góc nâng nhỏ thôi, để từ đó, nó có thể tung mình vào không trung. Và, ngay lập tức, nó bay lên như một tia chớp. 
Đôi khi chúng ta cũng giống như những con dơi cứ quanh quẩn trong bế tắc cùng khổ. Chúng ta vật lộn với tất cả các vấn đề rắc rối và tuyệt vọng của mình, mà không bao giờ nhận ra rằng rất có thể một giải pháp ở rất gần, chỉ cần chúng ta nhìn lên cao hơn – hãy nhìn về phía trước sẽ có một con đường mới cho chúng ta.

MÙA ĐÔNG CỦA TÔI

Những ngày chớm đông, phố dường như cũng sắt se lại, những đám lá vẫn hát những bản tình ca của gió, những bước chân vẫn đi nhẹ qua ngõ, thoáng đâu đó những đôi mắt đang ngước nhìn lá thu rơi. Mùa đông có lẽ là mùa được nhiều người yêu thích bởi cảm giác lạnh lẽo và ấm áp đan xen nhau trong từng dòng cảm xúc. Tôi cũng thích mùa đông, thích cái cảm giác ấm áp mỗi lần rúc trong chăn mỗi sớm, yêu cái lạnh se se của khí trời chuyển tiết và đặc biệt là yêu cây kem lạnh của mùa đông.
Nhưng cái lạnh lẽo nhất của mùa đông không phải là vì thời tiết mà chính là từ sự cô quạnh trong tâm hồn, nhất là với những người đang cô đơn. Chiều đông xe dạo phố, nhìn xung quanh là những bàn tay đang nắm lấy bàn tay, là bờ vai mềm, là nụ hôn ấm. Chỉ là những điều ấy chẳng dành cho mình.
Bình yên là có bàn tay ai đó để xuýt xoa: "lạnh thế này đưa tay đây để anh sưởi ấm cho". Có bờ vai ai để dựa vào, để nũng nịu, để được chiều chuộng. Là khi sáng thức dậy có cái cớ để mỉm cười, thấy yêu đời biết bao. Bình yên là đôi khi ghen tỵ với hạnh phúc của ai kia để biết rằng trái tim mình không vô cảm và thật là may mắn biết bao. Đông rồi mà sao ta vẫn quá bận để yêu nhau, đông rồi em vẫn chưa tìm thấy bình yên nơi phố thị ồn ào. Phải chăng vì thiếu anh, phải chăng vì thiếu hơi ấm từ đôi bàn tay ấy, từ ánh mắt ấy, từ nụ cười ấy, rất gần mà rất xa.
Tìm em đi, kẻo hết mùa đông.
Mùa đông với những đặc điểm không thể trùng lấp của nó, luôn để lại trong lòng mọi người những cảm xúc dạt dào bất tận. Có những cái con người ta không thể nào cảm nhận được giá trị của nó khi vẫn đang còn nắm giữ, chỉ khi mất đi lòng mới thấy ngậm ngùi.
Ôi! mùa đông của đời...

17 thg 7, 2015

HOA SỮA

Tháng Ba về cũng là lúc hoa sữa bừng nở. Dù còn những hạt mưa xuân lất phất, len lỏi đâu đó vẫn có những tia nắng nhẹ, đủ làm đất trời ấm lên, đủ khiến chúng ta phải đứng lên, bước ra ngoài để tận hưởng vẻ đẹp ngỡ ngàng của những chùm hoa sữa...

CÂU CHUYỆN VỀ CÂY TÁO


Ngày xửa ngày xưa, có một cây táo rất to. Một cậu bé rất thích đến chơi với cây táo mỗi ngày. Nó leo lên ngọn cây hái táo ăn, ngủ trưa trong bóng râm. Nó yêu cây táo và cây cũng rất yêu nó. Thời gian trôi qua, cậu bé đã lớn và không còn đến chơi với cây táo mỗi ngày.
Một ngày nọ, cậu bé trở lại chỗ cây táo với vẻ mặt buồn rầu, cây táo reo to:
- Hãy đến chơi với ta.
- Cháu không còn là trẻ con, cháu chẳng thích chơi quanh gốc cây nữa. Cháu chỉ thích đồ chơi thôi và cháu đang cần tiền để mua chúng.
- Ta rất tiếc là không có tiền, nhưng cậu có thể hái tất cả táo của ta và đem bán. Rồi cậu sẽ có tiền.
Cậu bé rất mừng. Nó vặt tất cả táo trên cây và sung sướng bỏ đi. Cây táo lại buồn bã vì cậu bé chẳng quay lại nữa.
Một hôm, cậu bé - giờ đã là một chàng trai - trở lại và cây táo vui lắm:
- Hãy đến chơi với ta.
- Cháu không có thời gian để chơi. Cháu còn phải làm việc nuôi sống gia đình. Gia đình cháu đang cần một mái nhà để trú ngụ. Bác có giúp gì được cháu không?
- Ta xin lỗi, ta không có nhà. Nhưng cậu có thể chặt cành của ta để dựng nhà.
Và chàng trai chặt hết cành cây. Cây táo mừng lắm nhưng cậu bé vẫn chẳng quay lại. Cây táo lại cảm thấy cô đơn và buồn bã.
Một ngày hè nóng nực, chàng trai - bây giờ đã là người có tuổi - quay lại và cây táo vô cùng vui sướng.
- Hãy đến chơi với ta.
- Cháu đang buồn vì cảm thấy mình già đi. Cháu muốn đi chèo thuyền thư giãn một mình. Bác có thể cho cháu một cái thuyền không?
- Hãy dùng thân cây của ta để đóng thuyền. Rồi cậu chèo ra xa thật xa và sẽ thấy thanh thản.
Chàng trai chặt thân cây làm thuyền. Cậu chèo thuyền đi.
Nhiều năm sau, chàng trai quay lại.
- Xin lỗi, con trai của ta. Nhưng ta chẳng còn gì cho cậu nữa. Không còn táo.
- Cháu có còn răng nữa đâu mà ăn.
- Ta cũng chẳng còn cành cho cậu leo trèo.
- Cháu đã quá già rồi để mà leo trèo.
- Ta thật sự chẳng giúp gì cho cậu được nữa. Cái duy nhất còn lại là bộ rễ đang chết dần mòn của ta - cây táo nói trong nước mắt.
- Cháu chẳng cần gì nhiều, chỉ cần một chỗ ngồi nghỉ. Cháu đã quá mệt mỏi sau những năm đã qua.
- Ôi, thế thì cái gốc cây già cỗi này là một nơi rất tốt cho cậu ngồi dựa vào và nghỉ ngơi. Hãy đến đây với ta.
Chàng trai ngồi xuống và cây táo mừng rơi nước mắt.

Đây là câu chuyện của tất cả chúng ta. Cây táo là cha mẹ chúng ta. Khi chúng ta còn trẻ, ta thích chơi với cha mẹ. Khi lớn lên, chúng ta bỏ họ mà đi và chỉ quay trở về khi ta cần họ giúp đỡ. Bất kể khi nào cha mẹ vẫn luôn sẵn sàng nâng đỡ chúng ta để ta được hạnh phúc. Ta phải sống sao cho trọn đạo làm con.


TÌNH YÊU & LÝ TRÍ

Ngày xửa ngày xưa, trước khi loài người xuất hiện, Đức Hạnh và những thói xấu sống lơ lửng xung quanh nhau và cuộc sống đối với chúng vô cùng chán nản khi chẳng tìm thấy việc gì đó để làm.
Một ngày nọ, Đức Hạnh và những thói xấu tập trung lại và bàn về một trò chơi nào đó.

Thông Minh đề xuất: "Chúng ta cùng chơi trò trốn tìm nào!".
Tất cả đều đồng ý và vui vẻ bắt đầu trò chơi. 
Lý Trí la lớn: "Này các bạn, tôi xung phong làm người tìm, các bạn trốn đi nhé!".
Lý Trí đứng tựa vào một gốc cổ thụ và bắt đầu đếm: "Một, hai, ba…"

Ðức Hạnh và Thói Xấu cuống cuồng đi tìm chỗ để nấp.
Dịu Dàng nấp sau mặt trăng.
Phản Bội nấp sau những vườn bắp cải.
Yêu Mến cuộn tròn giữa những đám mây.
Nồng Nàn trốn ngay giữa trung tâm của trái đất.
Nói Dối giấu mình phía sau của tảng đá nằm bên dưới của một hồ lớn.
Tham Lam trốn trong một bao tải…
Và Lý Trí đã đếm đến bảy mươi…tám mươi…chín mươi.

Lúc này, tất cả đều tìm được một chỗ ẩn nấp cho mình, ngoại trừ Tình Yêu. Tình Yêu không thể tìm cho mình một chỗ để trốn. Và đó cũng lý giải vì sao thật khó khăn để che giấu Tình Yêu trong trái tim mình.
Khi Lý Trí đếm tới một trăm, Tình Yêu nhảy đại vào một bụi hoa hồng gần đó và bị những gai nhọn đâm. Tình Yêu cố nén đau mà không lên tiếng nhưng lại được tận hưởng hương thơm quyến rũ của từng đóa hồng…
Lý Trí bắt đầu tìm kiếm.
Lười Biếng được tìm thấy đầu tiên bởi vì Lười Biếng không có đủ năng lượng để tìm cho mình một chỗ nấp tốt.
Sau đó lần lượt Dịu Dàng, Nói Dối, Nồng Nàn, Yêu Mến… cũng được tìm thấy, chỉ trừ Tình Yêu.
Ghen ghét với Tình Yêu, Ghen Tỵ đã thì thầm vào tai của Lý Trí: "Tôi biết bụi hoa hồng đang ẩn giấu bạn Tình Yêu đấy".
Lý Trí bước đến gần và tìm kiếm. Lý Trí đã xới tung cả bụi hoa mà chẳng thấy bạn mình đâu bèn sử dụng một cành cây để tìm kiếm và dừng lại khi trái tim của Lý Trí bị những gai hoa hồng làm cho rỉ máu.
Tình Yêu xuất hiện với hai tay ôm mặt và hai dòng máu chảy ra từ đôi mắt. Trong lúc tìm kiếm, những bụi hoa hồng đã làm hỏng đôi mắt của Tình Yêu.
Lý Trí khóc thét lên: "Tôi phải làm gì đây? Tôi phải làm gì đây? Tôi đã làm cho bạn mù. Làm cách nào khiến cho bạn thấy đường trở lại bây giờ?"
Tình Yêu nói: "Bạn chẳng có cách nào làm cho tôi thấy đường lại. Bây giờ nếu bạn muốn giúp tôi, hãy làm người dẫn đường cho tôi".
Và đó là lý do vì sao Tình Yêu là mù quáng và luôn cần có Lý Trí.

SEN - "GẦN BÙN NHƯNG CHẲNG HÔI TANH MÙI BÙN"

Have you ever observed a lotus flower emerging from a muddy pond? Then, you cannot fail to see the beauty of this exquisite plant. This flower always looks so clean and pure against the background of the dirty mud. Lotus has been associated with purity and beauty.
The formation of Lotus flower can be explained as Karma and Incarnation. Lotus blooming symbolizes your past, the stalk represents the present and its seed signifies your upcoming future. In Vietnam, the image of Lotus symbolizes the determination and integrity of human against any temptation in life.
Bạn có bao giờ nhìn thấy hình ảnh của Hoa Sen nổi lên giữa chốn bùn lầy? Chắc chắn bạn sẽ không thể nào bỏ qua mà không ngắm nhìn vẻ đẹp của loài hoa đặc biệt này. Dù sống trong bùn, nhưng hoa sen lúc nào cũng sạch và thanh khiết. Chính vì vậy mà nghĩ đến sen, người ta thường nghĩ đến cái đẹp và sự trong sạch.
Sự hình thành của Sen có thể được diễn giải theo nhân quả luân hồi. Khi hoa nở, tượng trưng cho quá khứ của bạn. Thân hoa tượng trưng cho hiện tại, hạt với ý nghĩa tương lai. Ở Việt Nam, hình ảnh Sen gắn liền với sự quyết tâm và sự thanh minh liêm khiết của con người trước bao cám dỗ của cuộc đời.

SÓNG, BIỂN & TÔI

Đời người như một con thuyền mãi trôi theo sóng biển. Ta đâu biết có ngày mặt biển phẳng lặng kia sẽ biến thành những con sóng lớn, xô ngã ta bất cứ lúc nào và làm ta tuyệt vọng giữa đại dương mênh mông.
Giữa vòng xoáy cuộc đời nhiều bộn bề và lo toan thì biển như một chốn bình yên. Hành trình cuộc đời bao giờ cũng dài tựa như biển cả bao la rộng lớn, nhưng đến một lúc nào đó, khi đôi chân thấm mệt thì hành trình ấy cũng sẽ dừng lại.
Chỉ còn sóng biển là mãi xô bờ...



RUBIC & TÔI

Có một số học viên hỏi tôi rằng:
"Chắc có lẽ cuộc sống của Cô hạnh phúc lắm nên lúc nào gặp Cô là em thấy Cô cười?"
Thật ra cuộc sống của tôi có đẹp như vậy không?
Trong cuộc đời mỗi con người, không phải ai cũng may mắn tìm được hạnh phúc cho bản thân mình.
Sẽ có lúc,
Người ra khóc vì tiếc nuối một tình yêu vừa ra đi.
Người ta mệt mỏi khi công việc của mình thất bại và đi vào bế tắc.
Người ta lo lắng khi gia đình chật vật, gặp nhiều khó khăn.
Và người ta dễ thoái chí khi đã nỗ lực hết mình trong học tập mà vẫn không đạt kết quả như mong muốn.
Tôi cũng vậy.
Nhưng tôi đã không bao giờ để bản thân mình gục ngã. Tôi thích chơi RUBIC những lúc buồn. Và chính vật thể vô tri này đã dạy tôi rất nhiều bài học của cuộc đời.
Cuộc sống cũng giống như RUBIC, có nhiều gam màu. Khi xoay RUBIC, đã nhiều lần tôi xoay phải khối màu ĐEN. Tôi không thích màu đen này chút nào, cứ có cảm giác như một điều gì đó đen tối, không may đến với tôi vậy. Nên bất cứ khi nào tôi thấy nó, tôi xoay vội sang mặt khác. Và ba màu tôi yêu nhất của khối RUBIC chính là: TÍM mộng mơ, ĐỎ đam mê, và XANH hy vọng.
Đó là 3 gam màu không thể thiếu trong cuộc sống của tôi. Cuộc sống của tôi tồn tại nhiều ƯỚC MƠ, tôi sẵn sàng theo đuổi mơ ước của mình bằng cả niềm ĐAM MÊ cháy bỏng, và cả một trái tim HY VỌNG.
Thế nhưng, thỉnh thoảng vòng xoay của cuộc sống vô tình xô đẩy tôi về với màu ĐEN tối tăm của khối RUBIC, làm tôi chán nản, thất vọng, gục ngã, và chỉ muốn buông bỏ. Nhưng tôi nhận ra một điều, trong trò chơi RUBIC, tôi là người điều khiển nó, thì tại sao tôi không thể quyết định cuộc sống của tôi, vì tôi từng ví cuộc sống của mình cũng như RUBIC? Và thế là tôi tức khắc biết mình phải làm gì: "Phải XOAY màu khác thôi!"
Cuộc sống này không hề đơn điệu. Nó muôn màu, muôn vẻ. Quan trọng là chúng ta, tự lựa chọn lật lên cho mình khối màu gì hôm nay. Đừng nhìn hoài vào màu ĐEN buồn bã của quá khứ, của nỗi thất vọng, của những điều không may đến với mình. Hãy cứ tiếp tục ước mơ, đam mê và hy vọng bằng cả trái tim nhiệt huyết của tuổi trẻ.
Có người từng nói với tôi rằng: "Muốn ước mơ thì phải hiểu bạn là ai, vì bạn chỉ là một hạt cát trong sa mạc rộng lớn".
Tôi mỉm cười.
Đã là con người, thì ai cũng như nhau. Tôi thiết nghĩ, chúng ta cứ sống trọn với mơ ước của chính mình. Nếu không may, một ngày nào đó, khối màu đen trở lại với tôi và cho tôi biết mình không thể nào thực hiện giấc mơ của mình, tôi vẫn đủ TỰ TIN xoay lại cho mình một gam màu khác để cuộc sống của tôi vẫn muôn phần xinh đẹp. Nếu như mọi việc trên đời này đều suôn sẻ, có lẽ lịch sử loài người đã không ghi vào từ điển hai chữ "THẤT BẠI", nhưng chính thất bại mới là mẹ của THÀNH CÔNG.
Và đó là lý do mà tôi luôn suy nghĩ tích cực, trong bất kỳ hoàn cảnh nào. Mỗi ngày, tôi tự xoay cho mình một gam màu của khối RUBIC, và chắc chắn gam màu đó, không phải màu ĐEN.

18 thg 6, 2015

MÙA XUÂN ĐÓ CÓ EM

Từng cơn gió heo may tràn về, cuốn đi những chiếc lá cuối cùng để lộ ra những mầm non mới nhú báo hiệu mùa xuân đang về. Cỏ cây, hoa lá, tất cả đang ngủ vùi trong những ngày đông lạnh giá bỗng lột bỏ lớp áo khoác kín đáo để hòa mình đón chào một luồng sinh khí mới. Mùa xuân đã sáng tác cho thiên nhiên những tác phẩm hùng vĩ nhất mà chính nó cũng ngạc nhiên. Và có lẽ nó luôn tự hào về điều ấy. Mùa xuân đem lại niềm vui cho mọi người, đơn giản vì nó muốn nhìn thấy nụ cười hé nở trên môi họ. Riêng những cô gái hậu phương có chồng hay người yêu là lính, đối với họ, không niềm hạnh phúc nào bằng là mỗi độ xuân về, họ vui mừng đón nhận lá thư xuân người yêu, rồi đọc xong cũng là lúc họ bật khóc nghẹn ngào khi cảm nhận được tình yêu thương chân thành của người quân nhân từ chiến trường cam khổ.
Đêm giao thừa, nghe một khúc dân ca,
Ngày Tết quê em, đẹp chan hòa,
Gửi tâm tư vào thư xuân hải ngoại,
Mừng tuổi Mẹ tôi, chốn quê nhà.
Phút giao thừa lặng lẽ phương xa,
Xuân quê tôi biết có nhiều đổi mới?
Nếu xuân này vắng anh, em có đợi?
Ly rượu mừng hòa khúc nhạc đoàn viên.
Phiên gác đêm xuân anh gửi trọn ân tình,
Bài ca tết cho em, nhớ người yêu, anh hát
Mùa xuân đó có em, ôi trời xuân bát ngát
Mừng gió giao mùa, trong khúc hát thanh xuân
Xuân của tình yêu, xuân đẹp làm sao?
Xuân về trên môi em, bao nồng nàn tha thiết,
Cánh thiệp đầu xuân gửi người trai lính chiến
"Đón xuân này, em lại nhớ xuân xưa...
Mộng chiều xuân, bỡ ngỡ phút hẹn hò,
gái xuân ngập ngừng lời yêu đó
Con bướm xuân cũng lượn lờ bỏ ngỏ
Nụ hôn đầu, anh khẽ nói yêu em..."
Đồn vắng chiều xuân, lính nghĩ gì?
Xuân này con không về, chắc mẹ chờ, em đợi
Câu chuyện đầu năm, thư này, con xin gởi
Mẹ đừng buồn, em hờn giận anh chi?
"Đầu xuân lính chúc nhà nhà,
Âḿ no hạnh phúc đâm đà tình thương
Chúc cô má phấn dễ thương
Thiên duyên tiền định gặp ngay nhân tình
Chúc anh nghệ sĩ quê mình
Lời ca tiếng hát ngọt tình quê hương
Chúc bà mái tóc pha sương
Lòng xuân phơi phới vui vầy cháu con
Chúc chị một tấm lòng son
Gia đình hạnh phúc bên con cùng chồng
Chúc ông sức khỏe vô song
Sống lâu trăm tuổi cho lòng thêm vui.
Chúc bé thêm một tuổi ruì
Chăm ngoan, giỏi giắn cho mẹ thương cha chiều.
Thư xuân con viết bấy nhiêu
Xin ngăn bao giọt lệ sầu mẹ yêu.
Em thôi hết giận anh nhiều,
Còn thương xin hẹn một ngày hoan ca."
Trời cuối đông rồi, sao lạnh kẻ tha phương?
Em có đan áo mùa xuân gửi người trai chiến tuyến,
Xin gửi tình ta cùng bao điều ước nguyện
Ngày xuân long phụng sum vầy, mình tính chuyện trăm năm.
                                                               (Tiểu Lan Thảo Hagi)

ANH BẰNG - ĐẸP MÃI KHÚC TÌNH CA

Khi nhắc đến dòng nhạc vàng, không ai không nhớ đến ANH BẰNG - người nhạc sĩ lão thành, đã phổ thơ biết bao nhạc phẩm trữ tình ngọt ngào như dòng chảy quê hương. 

Nhạc sĩ ANH BẰNG phổ thơ thật mượt mà, ông yêu thơ, ông đưa thơ vào nhạc, cho dù đó là thơ NGUYÊN SA, NGUYỄN BÍNH, DU TỬ LÊ, THÁI CAN, QUANG DŨNG,... hay cho dù đó là bất kỳ thi sĩ nào, thì mỗi tình ca của ông đều gợi cho người nghe nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Có lẽ vì vậy, mà dòng nhạc của ANH BẰNG không bao giờ lỗi thời, lúc nào cũng căng tròn nhựa sống, khi nồng nàn một tình yêu đôi lứa, khi mãnh liệt như người lính oai hùng, khi nhẹ nhàng như kiếp đời giản dị, khi nghẹn ngào cho thân phận dân oan. Như một cái duyên, chính những tình

khúc vượt thời gian của ông đã tạo nên tiếng vang cho rất nhiều ca sĩ theo đuổi dòng nhạc vàng: một Mạnh Đình với Chuyện Giàn Thiên Lý, một Như Quỳnh với Chuyện Hoa Sim, Đặng Thế Luân với Khóc Mẹ Đêm Mưa, hay Từ Thuở Yêu Em qua tiếng hát thật tình Lâm Nhật Tiến,... Với lượng sáng tác hơn 650 tình khúc để đời, ANH BẰNG đã trở thành một trong những nhạc sĩ tiêu biểu của dòng nhạc vàng và nhạc hải ngoại, được bao đồng nghiệp yêu mến và muôn người ngưỡng mộ. 

Nhân dịp Asia Entertainment tổ chức chương trình vinh danh nhạc sĩ Anh Bằng & Lam Phương, xin được gửi đến trung tâm một bài thơ với chủ đề: "ANH BẰNG - ĐẸP MÃI KHÚC TÌNH CA", như lời tri ân đến nhạc sĩ ANH BẰNG, người nhạc sĩ tài hoa đã để lại cho đời bao tác phẩm vàng son.

Vang mãi lời ca, tình khúc Anh Bằng
Dư âm xưa, của một thời chinh chiến
Nỗi lòng người đi, sao nghe sầu ly biệt
Một ngày thật buồn, ôi điệp khúc thương đau.
Ai nhớ chuyện giàn thiên lý xưa
Có người vợ trẻ khóc tiễn đưa
Đứng bên kia sông, vùng lửa khói
Tình đẹp xót xa, nói sao vừa...
Thương lắm người ơi, sắc tím chung tình
Thuở người con gái chuyện hoa sim
Nhớ chồng chinh chiến, chiều binh lửa
Tím cả chiều hoang, một bóng hình
Gót chinh nhân, tôi là kẻ đăng trình
Hồ hải tang bồng, cùng huynh đệ chi binh
Đừng nói yêu tôi, khi đời tôi là lính
Sợ một ngày, em khóc người thương binh...

Qua ngõ nhà em, nhớ ngọn trúc đào,
Chiều thu lá rụng, gió lao xao,
Thương biết là bao người em gái,
Áo trắng tinh khôi, nét trang đài,
Ngẩn ngơ bướm trắng đậu trên tay.
Từ thuở yêu em, trăng tự tình
Cô bé môi hồng, xinh thật xinh,
Đừng như công chúa, hay hờn dỗi
Giấc ngủ cô đơn, em một mình,
Ai bảo em là giai nhân, cho người lính đa tình,
Xin đừng buồn tôi vì non nước điêu linh.

Mai tôi đi, em còn mãi tình đầu, 
Hoa học trò, ngày ấy, thuở yêu nhau,
Hạ thương gõ cửa tình đôi lứa,
Tiếng ve sao nức nở u sầu
Mưa buồn khi ta phải xa nhau.

Trọn đời yêu mãi cánh phượng xưa,
Hồng như đôi má thắm anh ưa,
Thuở xưa e ấp ngoài song cửa,
Lời yêu em ngỏ, một chiều mưa.
Sài Gòn thứ bảy, khói điêu tàn,
Một mình tôi, tìm hạnh phúc lang thang,
Vẫn như lầu hoang, tôi trở về chốn cũ,
Nước mắt quê hương hay nước mắt nàng
Hồi chuông xóm đạo mãi âm vang.
Hoa trắng, người đây, tôi dòng lệ tuôn tràn
Mộ đời khắc tên nàng: "Dĩ vãng một loài hoa"
Người tình Sài Gòn ơi, nhớ về em, tôi hát:
"Anh còn nợ em, bản tình ca lãng mạn,
Anh còn yêu em, dẫu duyên kiếp bẽ bàng,
Hẹn người kiếp sau, đôi bóng trọn cung đàn,
Trả em cay đắng mộng vàng, từ độ ánh trăng tan..."

Một đời yêu mãi nghiệp cầm ca,
Huyền thoại người nhạc sĩ tài hoa
Câu hát tình quê còn vương vấn,
Thời gian nào đâu dễ phai nhòa
"ANH BẰNG, đẹp mãi khúc tình ca."

                                         (Tiểu Lan Thảo Hagi)


14 thg 6, 2015

LÂM NHẬT TIẾN - LÀM THƠ TÌNH EM ĐỌC

Một tà áo dài trắng lướt qua đủ làm ai ngẩn ngơ. Một ánh mắt nhìn đủ làm má ai ửng đỏ... Tình yêu tuổi học trò đẹp, thơ ngây luôn làm xao xuyến các vần thơ và là đề tài tốn không ít giấy mực của những cô cậu học trò.
Áo nàng vàng tôi yêu hoa cúc
Áo nàng xanh tôi mến lá sân trường,
Sợ thư tình không đủ nghĩa yêu thương
Tôi thay mực cho vừa màu áo tím...

M.Gorki đã từng nói: "Trên thế gian này chẳng có vị thần nào đẹp hơn thần mặt trời, chẳng có ngọn lửa nào kỳ diệu hơn ngọn lửa tình yêu. Tình yêu vẫn luôn là khúc ca ngọt ngào của muôn đời .Chừng nào con người còn hơi thở, còn khao khát thì trái tim sẽ không thôi rung động vì những cảm xúc yêu thương."
Ai cũng từng có những rung động đầu đời trong thời gian đi học. Trước những cử chỉ quan tâm, một ánh mắt nhìn đầy trìu mến hay đơn giản chỉ là một nụ cười thân thiện của người bạn khác giới cũng có thể khiến trái tim những chàng trai, cô gái rung lên những cảm xúc, những cung bậc ngọt ngào của thuở bước vào yêu. Có thể nói, tình yêu học trò là tình cảm đẹp nhất, trong sáng nhất, thánh thiện nhất và giàu mơ mộng nhất. 

Người ta bảo màu tím là chung thủy,
Tím chân thành son sắt của con tim.
Tím u buồn với dáng dấp im lìm,
Tím đau khổ của tình yêu đổ vỡ.
Tím là sắc hoa màu nhung nhớ,
Tím đoan trinh thể hiện ở tâm hồn.
Tím âm thầm chịu đựng mọi cô đơn,
Tím son sắt cho đi không đòi lại.
Tím đã yêu ai là yêu mãi mãi,
Tím không cần nhung lụa với vàng son.
Tím đơn sơ trong cuộc sống tâm hồn,
Tím chấp nhận thả mình trong bóng tối.
Tím bước đi không có hoa trải lối,
Tím cuối đầu thua thiệt với quyền uy.
Tím chua cay khi tình chẳng còn gì?
Tím u hoài với niềm đau chất ngất.
Không hiểu sao tôi lại yêu màu tím,
Có lẽ tím buồn, tím dại, tím cô đơn...

Một trong những tình khúc hay nhất về tuổi học trò mà tôi yêu thích, chính là nhạc phẩm "Làm Thơ Tình Em Đọc", một sáng tác của nhạc sĩ Trúc Hồ, trích từ DVD Asia "Tình Đầu Một Thời Áo Trắng". Từ hòa âm, đến ca từ và đặc biệt chính tiếng hát trữ tình, truyền cảm của nam ca sĩ Lâm Nhật Tiến đã đưa tôi về cái thời mộng mơ của những ngày còn cắp sách đến trường. Có thể nói, không ai trình diễn bài hát này tuyệt vời hơn Lâm Nhật Tiến, và cũng chính từ ca khúc này, tôi biết đến anh như một ca sĩ chuyên chở tình ca hay nhất trong làng âm nhạc Việt Nam tại hải ngoại.



PHI NHUNG - TẶNG ĐỜI MỘT KHÚC DÂN CA

Có những đêm không ngủ, tôi lắng lòng theo bản Vọng Kim Lang. Tôi nghe tình khúc này đã nhiều lần, nhưng mỗi lần nghe, là mỗi lần trái tim tôi thắt lại. Rồi người mang tâm sự như tôi cuối cùng đã phải khóc thầm bao đêm, cũng vì cung đàn, cũng vì lời ca và vì tiếng hát tha thiết đến nao lòng của một người ca sĩ, với tên gọi Phi Nhung.
Trong số các nữ danh ca hải ngoại, Phi Nhung là người đã để lại trong lòng tôi một ấn tượng sâu sắc. Dù chưa một lần gặp Cô ngoài đời, nhưng tôi biết đến Cô nhiều qua báo đài, từ đó tôi đem lòng mến mộ, cảm phục, vì phần nào thấu hiểu cuộc đời khá thăng trầm của một người con gái mang nghiệp cầm ca. Cô như một “đóa hoa mặt trời” bình dị ở đời thường, dịu dàng trong tiếng hát, mà sâu sắc ở nội tâm. Khi nhắc đến Cô, có lẽ không ai quên được một “Vợ Thằng Đậu” ngây ngô, đáng yêu; một nàng Chúc Anh Đài lém lỉnh, chung tình; một cô Lan trong “Lan & Điệp” bạc phận, đáng thương, và một Phi Nhung rất “tình” trong bao tuyệt phẩm dân ca để đời đã gắn liền với tên tuổi của Cô từ “Trách Ai Vô Tình”, “Thương Áo Bà Ba” hay “Nỗi Buồn Chim Sáo”,…


Câu chuyện đời Cô như cổ tích giữa đời thường. Thuở thiếu thời của Cô là một chuỗi ngày buồn. Tôi thương người con gái của mẹ đã thao thức vì em mà vất vả tảo tần để lo toan bao gánh nặng gia đình. Phận gái thuyền quyên ba chìm bảy nổi, rất may con sông dài cuối cùng vẫn đưa cô gái nhà nghèo trên chiếc xuồng con ngày nào cập một bến đỗ bình yên. Bến đỗ của Cô là một tình yêu nồng nàn cho nghệ thuật, là tình thương vô bờ bến của một người chị hiền, và là một tấm lòng rộng mở bao la của một người mẹ hy sinh cả cuộc đời bên đàn con thơ dại. Danh hài Trường Giang đôi lần nói đùa với khán giả trong tiết mục của mình: “Phi Nhung dễ thương lắm, về nhà hay đóng cửa lại ngồi nói chuyện một mình…” Có thật không? Dù đó là lời đùa cợt bâng quơ, nhưng tôi thiết nghĩ, có lẽ đôi lúc chính Phi Nhung cũng tự thầm hỏi rằng: “Không biết phải duyên hay nợ mà Cô lại bén duyên với một kiếp cầm ca, rồi sức mạnh nào đã giúp Cô vượt qua cơn gió bấc và bao bão tố của cuộc đời để Cô có thể sống lại những tháng ngày hạnh phúc?". Phải chăng đó chính nhờ vào tấm lòng nhân hậu và sự từ bi bác ái của Phi Nhung?

Bao lần nghe Phi Nhung ru lại câu hò trong bài ca Bông Điên Điển: “Má ơi đừng gả con xa… Chim kêu vượn hú biết nhà má đâu…”, tôi xúc động mà không cầm được nước mắt. Phận làm dâu đất khách xa quê hương, xa gia đình, xa vùng đất Phương Nam mơ mộng, có ai đó chỉ ước mơ một ngày được về quê ngoại, được thăm lại mái gia đình thân yêu, được đi trên chuyến đò quê hương in hình bóng con sông quê êm đềm, và được ngồi ôn lại những ngày xưa thân ái trên mấy nhịp cầu tre khi trăng về thôn dã. Ở phương trời xứ lạ, nghe những bài tình ca Cô hát, có ai đó bồi hồi nhớ lại năm 17 tuổi thời tuổi xuân con gái, rồi hình bóng quê nhà như chập chờn, ẩn hiện, sưởi ấm cõi lòng của một kẻ tha hương. 
Cảm ơn Phi Nhung, cảm ơn người ca sĩ tôi yêu đã gửi đến cho đời bao tình yêu thương, lời ca và tiếng hát. Tôi chúc Cô nhiều niềm vui bên mái gia đình nhỏ, luôn thành công trên con đường mình đã chọn, và mãi là người nghệ sĩ tài đức vẹn toàn trong lòng khán giả.

(Tiểu Lan Thảo Hagi)

5 thg 6, 2015

LỢI ÍCH CỦA TRÁI CÂY ĂN CẢ VỎ

Một số loại trái cây nếu ăn cả vỏ sẽ cung cấp cho cơ thể bạn nhiều dưỡng chất, có thể phòng được bệnh ung thư. Dưới đây là 7 loại trái cây bạn nên ăn cả vỏ.
1. Xoài
Lớp vỏ ngoài của xoài có công dụng như chất resveratrol, giúp đốt cháy và ngăn ngừa sự phát triển của các tế bào chất béo. Ngoài ra, hàm lượng lớn carotenoid, polyphenol, quercetin, omega-3, omega-6 và các axit béo trong vỏ xoài giúp phòng chống ung thư, tiểu đường và bệnh tim.

2. Kiwi
Theo Daily Mail, lớp vỏ lông của kiwi có chứa rất nhiều flavonoids, chất chống oxy hóa và vitamin C cùng hàm lượng chất xơ cao gấp đôi phần thịt bên trong. Những chất này cũng có tác dụng ngăn ngừa tình trạng nhiễm khuẩn do StaphylococcusE.coli gây ra.

3. Dưa hấu
Lớp vỏ dưa hấu được nói ở đây chính là phần cùi màu trắng. Trong lớp cùi này có chứa citrulline sẽ chuyển hóa thành arginine, loại amino axit thiết yếu có lợi cho tim, cải thiện khả năng hoạt động của hệ thống miễn dịch và tuần hoàn máu. Do đó, dù khó ăn nhưng bạn cũng không nên gọt bỏ chúng.

4. Dưa chuột
Khi ăn dưa chuột, bạn không nên gọt bỏ lớp vỏ mỏng bên ngoài vì chúng có chứa nhiều silica, chất hóa học có tác dụng tạo collagen, giữ cho da luôn tươi trẻ. Theo các chuyên gia dinh dưỡng, lớp vỏ bên ngoài càng sậm màu thì lượng chất chống oxy hóa càng nhiều. Ngoài ra, chúng còn cung cấp thêm chất xơ hòa tan, kalivitamin K. Vậy nên, bạn chỉ cần rửa chúng thật sạch, ngâm nước muối rồi ăn ngay mà không cần phải gọt vỏ. 

5. Táo
Một quả táo có kích cỡ trung bình chứa khoảng 9 mg vitamin C, 100 IUs vitamin A và 200 mg kali. Nhưng nếu gọt bỏ vỏ, bạn đã vứt hết 1/2 lượng dưỡng chất nói trên. Hàm lượng các chất hóa học từ thực vật vốn có tác dụng phòng chống ung thư hiện diện trong vỏ táo cao hơn 87% so với phần thịt bên trong.

Ngoài ra, lượng vitamin K ở vỏ cao gấp 4 lần so với phần thịt, đáp ứng khoảng 5% nhu cầu vitamin K mà cơ thể cần mỗi ngày. Đây là chất có khả năng giúp máu đông nhanh chóng khi bạn bị rách da, đồng thời chúng còn hỗ trợ việc cung cấp protein theo nhu cầu của cơ thể nhằm nuôi dưỡng các tế bào và duy trì sức khỏe cho xương.
6. Các loại quả thuộc họ cam, quýt
Lượng chất xơ trong vỏ cam, quýt, chanh nhiều gấp 4 lần so với phần ruột của chúng. Các loại vỏ này còn có chứa rất nhiều các flavonoid như tangeretinnobiletin, những chất phòng chống ung thư. D-limonene trong vỏ cam, quýt có khả năng ngăn ngừa các tia tử ngoại và hạn chế nguy cơ ung thư da.
Tuy nhiên, do vỏ của các loại quả này có vị đắng hơi khó ăn, bạn có thể băm nhuyễn và trộn vào salad, rau xanh hoặc các món ngọt như chè, bánh nướng. 

7. Chuối
Lớp vỏ bên ngoài của quả chuối mang lại rất nhiều lợi ích. Chúng có chứa các vitamin B6, B12, magiêkali. Lớp vỏ này còn chứa nhiều chất xơ hơn so với phần thịt bên trong nên sẽ có tác dụng hỗ trợ tiêu hóa. Hàm lượng tryptophan, serotonin trong vỏ chuối giúp cải thiện tinh thần, mang lại tâm trạng vui vẻ, giảm nguy cơ mắc bệnh trầm cảm.
Bạn có thể ăn cả vỏ chuối sống đã được rửa sạch, hoặc đun sôi chúng trong vài phút rồi xay nhuyễn thành món sinh tố chung với những loại trái cây yêu thích khác.

3 thg 6, 2015

DẠ THẢO – TÌNH KHÚC MỘT CHIỀU MƯA

Thành phố, ngày 30 tháng 5, năm 2015

Cơn mưa bất chợt chiều thứ Bảy đã xua tan cái nóng oi ả của mùa hạ Sài thành.  Mưa làm sạch đường phố hay mưa tưới mát tâm hồn của tôi trong niềm hân hoan chuẩn bị cho một cuộc Họp Fan đầy bất ngờ đặc biệt.  Mưa tạnh, cũng là lúc tôi theo bước những người bạn tìm đường đến quán Cafe Dạ Thảo.

Nằm trong một con hẻm nhỏ trên đường Tô Hiến Thành, Cafe Dạ Thảo thu hút ánh nhìn của người đi với dáng dấp một ngôi biệt thự cổ.  Một không gian yên tĩnh, thanh bình, cho người ta cảm giác sâu lắng, lẩn trốn cái tất bật, vội vã của nhịp sống Sài Gòn. Quán có hai tầng, khá rộng, không gian lại ấm cúng. 


Vừa đặt chân vào quán, tôi thả hồn mình theo dòng nhạc nhẹ trữ tình "Sương Trắng Miền Quê Ngoại", qua tiếng  hát ngọt ngào của nam ca sĩ Đặng Thế Luân. Có lẽ vì hôm nay là ngày họp fan, nên chủ quán đã mở nhạc của Anh. Những chiếc kệ gỗ dung dị, bức tường hoa đầy màu sắc, góc tường phá cách, tạo cho tôi một trải nghiệm thật lạ.  Tôi được các Fan của anh Luân đón tiếp nồng nhiệt.  Người bạn của tôi, Lee Joo Nho, đã đưa chúng tôi đến vị trí ngồi của mình. Khi bước vào phòng, tôi đưa mắt nhìn toàn thể quang cảnh.  Một sân khấu thật đẹp, được tô điểm bởi ánh đèn neon tím, một cây đàn gỗ đen bóng đặt ở góc trái. Người quay phim, người chụp ảnh, không khí nhộn nhịp hẳn.  Fan của anh hôm nay đến đông hơn mọi khi, có những người quen, và có những người tôi chưa từng biết mặt.  Bỗng tim tôi chợt thắt lại khi nhận ra hình bóng thân quen của một người, ngồi khuất trong một góc tối.  Tôi mơ hồ không tin vào mắt mình.  "Không lẽ là anh đó sao?" Tôi ngạc nhiên thầm nhủ. Dưới ánh đèn mờ Cafe, tôi không nhìn rõ được anh, có lẽ như đây là một sự sắp xếp có chủ ý.  Tôi không dám quay mặt nhìn, nhưng lòng thấp thỏm, hồi hộp.

Trong khi chờ đợi mọi người đến dự đông đủ, Anh Nhân, MC chương trình Họp Fan, đã mời lần lượt từng thành viên chúng tôi lên sân khấu và giao lưu.  Qua dịp này, tôi làm quen được thêm một thành viên hát hay, có tài làm MC, lại dí dỏm, dễ thương. Câu hỏi của anh dành cho chúng tôi xoay quanh thần tượng Đặng Thế Luân: Bạn biết đến anh Luân từ khi nào? Bài hát nào gây ấn tượng cho bạn nhiều nhất? Bạn thích anh Luân song ca với ai? Bạn thấy buổi Họp Fan hôm nay vui không và bạn có những suy nghĩ gì?”… Tất cả thành viên đều trình bày suy nghĩ và cảm nhận của mình rất chân thật, và ai cũng nở một nụ cười trên môi.

Và rồi, sau lời giới thiệu của anh MC: “Bây giờ, một bất ngờ của đêm hôm nay, một niềm vui lớn dành cho các bạn, chúng ta sẽ đến với tình khúc “Xin Anh Giữ Trọn Tình Quê” qua phần trình bày của chính nhân vật đặc biệt mà các bạn mong đợi: nam ca sĩ Đặng Thế Luân.Một tràng pháo tay giòn tan. Anh Đặng Thế Luân xuất hiện từ tốn, với chiếc áo sơ mi & quần jeans, một phong cách thật trẻ trung, khác với hình ảnh nam ca sĩ trữ tình với những bộ vest trang trọng hay những quân phục lính oai hùng.  Nụ cười thật tươi của anh luôn nở trên môi, và hỏi tất cả mọi người một câu hỏi rất dễ thương rằng: Sao? Bất ngờ không các bạn? Gặp được nhau hôm nay đã là một cái duyên.”

Tôi không biết diễn tả niềm hạnh phúc của mình như thế nào trong giây phút nhìn thấy anh xuất hiện trên sân khấu. Vẫn vóc dáng đó, vẫn nụ cười đó, vẫn cách nói chuyện rất “duyên” mà ngày nào tôi chỉ nhìn thấy anh qua DVD của những chương trình Asia hải ngoại.   Không ngờ có ngày tôi được nhìn thấy anh và được nghe anh hát live ở đời thường. Tôi yêu nét giản dị, tính cách khiêm tốn, và một điều tôi không ngờ rằng anh hát live lại hay như vậy.  Anh bảo rằng anh không khéo nói chuyện, nay được dịp gặp mọi người, anh rất vui và chỉ muốn hát, hát thật nhiều bài hát để tặng các bạn, và anh đã thật sự hết mình vì chúng tôi trên sân khấu.  Chính những lúc này, tôi mới cảm được tâm hồn người nghệ sĩ thanh cao, bầu nhiệt huyết và cái “lửa” không ngừng cháy của anh dành cho sân khấu, cho nghệ thuật, và cho chính những khán giả thân yêu của mình. Các fan yêu cầu bài nào, anh đều chiều ý dù cho có những bài anh chưa bao giờ hát live trước đây. Theo tiếng nhạc du dương, rất chuyên nghiệp của Dinh Key, Đặng Thế Luân thả hồn mình vào những giai điệu ngọt ngào: khi anh nhớ về “người yêu tôi, tôi mới quen mà thôi” ở vùng Biển Mặn, khi anh giấu đi những Giọt Buồn Không Tên qua khói hương ly Café, khi anh phá cách với dòng nhạc tình mà anh chưa từng thể hiện của nhạc sĩ Anh Bằng:
“Anh còn nợ em, con tim bối rối,
Con tim bối rối, anh còn nợ em
Và con nợ em, cuộc tình đã lỡ
Cuộc tình đã lỡ…Anh còn….nợ …em…”     

Tôi đã nghe rất nhiều thế hệ ca sĩ hát tình ca này từ những DVD Asia số đầu tiên như Gia Huy, Diễm Liên - Nguyên Khang, cho đến Bảo Yến - Thiên Kim, Lâm Thúy Vân, Y Phương…, nhưng chưa bao giờ tôi rơi nước mắt. Không hiểu sao, lần này tôi không khỏi xúc động. Tôi yêu cách ngân của anh trong nhạc phẩm này, yêu cái hồn anh gửi gấm qua từng câu chữ của bài hát.  Bao lượt vỗ tay giòn giã dành cho anh với tình khúc đặc biệt “Anh Còn Nợ Em”, điều đó cũng cho thấy rằng các bạn yêu thương anh nhiều bao nhiêu.  Mỗi khi anh kết thúc bài hát, các fan lần lượt lên tặng hoa và chụp ảnh kỷ niệm cùng anh. Anh bất ngờ được một người fan đặt câu hỏi: “Vì sao anh Luân lại chọn chủ đề là “Hẹn Một Mùa Xuân”?, thì anh mỉm cười trả lời. “Anh Luân đã phát hành CD “Tôi Sẽ Về”, và đó cũng là tên gọi cho bài hát “Hẹn Một Mùa Xuân”.  Bây giờ, thì “Tôi đã về thật rồi!” Và sau đó, nhạc phẩm chủ đề “Hẹn Một Mùa Xuân” được tiếp nối.  Dù đã nghe nhạc phẩm này rất nhiều lần trong CD anh phát hành, nhưng nay khi anh hát live, cảm xúc trong tôi vẫn dào dạt như buổi ban đầu.  

Thời gian sinh hoạt cùng nhau chỉ vỏn vẹn trong vòng 2 tiếng. Thấm thoát đã đến 7 giờ.  Nhưng có vẻ sự quyến luyến từ mọi người dành cho anh đã khiến anh không nỡ kết thúc chương trình đúng như dự kiến.  Anh đã chuẩn bị một chiếc bánh kem thật lớn cho buổi họp mặt, vòng đeo tay, cùng huy hiệu nhỏ Đặng Thế Luân Fan Club có hình anh dành tặng cho mọi người như một món quà lưu niệm để ghi dấu một khoảnh khắc đẹp.  Rồi anh lại tiếp tục hát cho chúng tôi nghe, từ một tình khúc dễ thương miền Tây theo yêu cầu của nhóm fan đáng yêu anh gọi là “xóm nhà lá”, cho đến  Căn Nhà Dĩ Vãng, Về Đâu Mái Tóc Người Thương, Tình Yêu Trả Lại Trăng Sao,… và kết thúc bằng một nhạc phẩm cha cha cha sôi động “Như Vạt Nắng”.

Không có buổi tiệc nào không tàn”.  Niềm vui chợt đến rồi cũng chợt đi. Đúng 8 giờ tối, chúng tôi chia tay anh, người thay mặt chúc mừng, người cảm ơn chia sẻ, từng thành viên cùng chào anh rồi vui vẻ ra về.  Tôi cũng cúi đầu chào anh như mọi người. Quán Dạ Thảo đêm nay cũng dường như bịn rịn.  Tôi bước ra khỏi quán, mưa bây giờ đã tạnh.  Một ngày hội ngộ cuối tuần đầy bất ngờ, nhiều niềm vui, và kỷ niệm.

Ngày hôm ấy, tôi không nghe anh nói nhiều về chuyến về thăm quê hương lần này.  Vài ngày sau, qua thông tin của các thành viên trên diễn đàn, tôi biết được anh đã lên chuyến bay về Mỹ.  Rồi chiều hôm đó, tôi một mình trở lại quán café, vẫn góc ngồi đó, vẫn sân khấu đó, vẫn không gian yên tĩnh thanh bình, nhưng Dạ Thảo đêm nay sao buồn quá. Dư âm nào đọng lại, giờ đây chỉ còn…Tình khúc …. Một chiều mưa 

Thứ bảy chiều mưa, sao vấn vương
Tôi gặp anh, giữa trời quê hương,
Duyên Kiếp ngày nao nay tương ngộ,
Đôi bờ thôi ngăn cách sông Tương
"Hẹn Một Mùa Xuân", vui phố phường,
Anh đã về, với tình yêu thương...
Dạ Thảo đêm nay bừng lửa ấm,
Tình người nghệ sĩ, mãi ghi tâm
 

HAGI'S DREAMLAND Template by Ipietoon Cute Blog Design and Bukit Gambang