Câu chuyện đời Cô như cổ tích giữa đời thường. Thuở thiếu thời của Cô là một chuỗi ngày buồn. Tôi thương người con gái của mẹ đã thao thức vì em mà vất vả tảo tần để lo toan bao gánh nặng gia đình. Phận gái thuyền quyên ba chìm bảy nổi, rất may con sông dài cuối cùng vẫn đưa cô gái nhà nghèo trên chiếc xuồng con ngày nào cập một bến đỗ bình yên. Bến đỗ của Cô là một tình yêu nồng nàn cho nghệ thuật, là tình thương vô bờ bến của một người chị hiền, và là một tấm lòng rộng mở bao la của một người mẹ hy sinh cả cuộc đời bên đàn con thơ dại. Danh hài Trường Giang đôi lần nói đùa với khán giả trong tiết mục của mình: “Phi Nhung dễ thương lắm, về nhà hay đóng cửa lại ngồi nói chuyện một mình…” Có thật không? Dù đó là lời đùa cợt bâng quơ, nhưng tôi thiết nghĩ, có lẽ đôi lúc chính Phi Nhung cũng tự thầm hỏi rằng: “Không biết phải duyên hay nợ mà Cô lại bén duyên với một kiếp cầm ca, rồi sức mạnh nào đã giúp Cô vượt qua cơn gió bấc và bao bão tố của cuộc đời để Cô có thể sống lại những tháng ngày hạnh phúc?". Phải chăng đó chính nhờ vào tấm lòng nhân hậu và sự từ bi bác ái của Phi Nhung?
Cảm ơn Phi Nhung, cảm ơn người ca sĩ tôi yêu đã gửi đến cho đời bao tình yêu thương, lời ca và tiếng hát. Tôi chúc Cô nhiều niềm vui bên mái gia đình nhỏ, luôn thành công trên con đường mình đã chọn, và mãi là người nghệ sĩ tài đức vẹn toàn trong lòng khán giả.
(Tiểu Lan Thảo Hagi)
0 nhận xét:
Đăng nhận xét