18 thg 6, 2015

ANH BẰNG - ĐẸP MÃI KHÚC TÌNH CA

Khi nhắc đến dòng nhạc vàng, không ai không nhớ đến ANH BẰNG - người nhạc sĩ lão thành, đã phổ thơ biết bao nhạc phẩm trữ tình ngọt ngào như dòng chảy quê hương. 

Nhạc sĩ ANH BẰNG phổ thơ thật mượt mà, ông yêu thơ, ông đưa thơ vào nhạc, cho dù đó là thơ NGUYÊN SA, NGUYỄN BÍNH, DU TỬ LÊ, THÁI CAN, QUANG DŨNG,... hay cho dù đó là bất kỳ thi sĩ nào, thì mỗi tình ca của ông đều gợi cho người nghe nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Có lẽ vì vậy, mà dòng nhạc của ANH BẰNG không bao giờ lỗi thời, lúc nào cũng căng tròn nhựa sống, khi nồng nàn một tình yêu đôi lứa, khi mãnh liệt như người lính oai hùng, khi nhẹ nhàng như kiếp đời giản dị, khi nghẹn ngào cho thân phận dân oan. Như một cái duyên, chính những tình

khúc vượt thời gian của ông đã tạo nên tiếng vang cho rất nhiều ca sĩ theo đuổi dòng nhạc vàng: một Mạnh Đình với Chuyện Giàn Thiên Lý, một Như Quỳnh với Chuyện Hoa Sim, Đặng Thế Luân với Khóc Mẹ Đêm Mưa, hay Từ Thuở Yêu Em qua tiếng hát thật tình Lâm Nhật Tiến,... Với lượng sáng tác hơn 650 tình khúc để đời, ANH BẰNG đã trở thành một trong những nhạc sĩ tiêu biểu của dòng nhạc vàng và nhạc hải ngoại, được bao đồng nghiệp yêu mến và muôn người ngưỡng mộ. 

Nhân dịp Asia Entertainment tổ chức chương trình vinh danh nhạc sĩ Anh Bằng & Lam Phương, xin được gửi đến trung tâm một bài thơ với chủ đề: "ANH BẰNG - ĐẸP MÃI KHÚC TÌNH CA", như lời tri ân đến nhạc sĩ ANH BẰNG, người nhạc sĩ tài hoa đã để lại cho đời bao tác phẩm vàng son.

Vang mãi lời ca, tình khúc Anh Bằng
Dư âm xưa, của một thời chinh chiến
Nỗi lòng người đi, sao nghe sầu ly biệt
Một ngày thật buồn, ôi điệp khúc thương đau.
Ai nhớ chuyện giàn thiên lý xưa
Có người vợ trẻ khóc tiễn đưa
Đứng bên kia sông, vùng lửa khói
Tình đẹp xót xa, nói sao vừa...
Thương lắm người ơi, sắc tím chung tình
Thuở người con gái chuyện hoa sim
Nhớ chồng chinh chiến, chiều binh lửa
Tím cả chiều hoang, một bóng hình
Gót chinh nhân, tôi là kẻ đăng trình
Hồ hải tang bồng, cùng huynh đệ chi binh
Đừng nói yêu tôi, khi đời tôi là lính
Sợ một ngày, em khóc người thương binh...

Qua ngõ nhà em, nhớ ngọn trúc đào,
Chiều thu lá rụng, gió lao xao,
Thương biết là bao người em gái,
Áo trắng tinh khôi, nét trang đài,
Ngẩn ngơ bướm trắng đậu trên tay.
Từ thuở yêu em, trăng tự tình
Cô bé môi hồng, xinh thật xinh,
Đừng như công chúa, hay hờn dỗi
Giấc ngủ cô đơn, em một mình,
Ai bảo em là giai nhân, cho người lính đa tình,
Xin đừng buồn tôi vì non nước điêu linh.

Mai tôi đi, em còn mãi tình đầu, 
Hoa học trò, ngày ấy, thuở yêu nhau,
Hạ thương gõ cửa tình đôi lứa,
Tiếng ve sao nức nở u sầu
Mưa buồn khi ta phải xa nhau.

Trọn đời yêu mãi cánh phượng xưa,
Hồng như đôi má thắm anh ưa,
Thuở xưa e ấp ngoài song cửa,
Lời yêu em ngỏ, một chiều mưa.
Sài Gòn thứ bảy, khói điêu tàn,
Một mình tôi, tìm hạnh phúc lang thang,
Vẫn như lầu hoang, tôi trở về chốn cũ,
Nước mắt quê hương hay nước mắt nàng
Hồi chuông xóm đạo mãi âm vang.
Hoa trắng, người đây, tôi dòng lệ tuôn tràn
Mộ đời khắc tên nàng: "Dĩ vãng một loài hoa"
Người tình Sài Gòn ơi, nhớ về em, tôi hát:
"Anh còn nợ em, bản tình ca lãng mạn,
Anh còn yêu em, dẫu duyên kiếp bẽ bàng,
Hẹn người kiếp sau, đôi bóng trọn cung đàn,
Trả em cay đắng mộng vàng, từ độ ánh trăng tan..."

Một đời yêu mãi nghiệp cầm ca,
Huyền thoại người nhạc sĩ tài hoa
Câu hát tình quê còn vương vấn,
Thời gian nào đâu dễ phai nhòa
"ANH BẰNG, đẹp mãi khúc tình ca."

                                         (Tiểu Lan Thảo Hagi)


0 nhận xét:

Đăng nhận xét

 

HAGI'S DREAMLAND Template by Ipietoon Cute Blog Design and Bukit Gambang