18 thg 12, 2015

CON DƠI & CUỘC ĐỜI

Có một cô gái nói rằng: cô đang rất đau khổ, trước mặt cô là cả một bầu trời đen tối và cô đang phải sống với những giọt nước mắt tuyệt vọng cuối cùng. Nghe thật bi thảm, cô vừa bị mất việc vừa bị người yêu phản bội. Đây là mối tình đầu của cô và nó đã kéo dài 5 năm với tất cả sự chân thành nồng nhiệt, thủy chung của trái tim tuổi trẻ. Với mất mát này, cuộc sống trước mặt cô chỉ là những ngõ cụt, đường cùng. 

Đó là tâm trạng của rất nhiều người khi đối diện với thất bại, đau khổ, nghịch cảnh. Họ cảm thấy mình như đi vào đường cùng. Họ cảm thấy bầu trời đối với họ không còn lung linh rạng ngời mà chỉ còn bóng tối bao trùm. Họ thất vọng. Họ buông xuôi. Thực ra , ở đời này không có con đường cùng, chỉ có những ranh giới đau khổ hay hạnh phúc. Điều quan yếu là phải có sức mạnh để bước qua những ranh giới ấy. Chúng ta có thể thấy điều ấy qua hình ảnh con dơi. Một con dơi bình thường luôn bay ra ngoài vào buổi tối. Nó là một sinh vật nhanh nhẹn, lanh lợi đến mức ấn tượng. Tuy nhiên, nó không thể cất cánh từ một địa điểm bằng phẳng. Nếu nó được đặt trên sàn hoặc một mặt phẳng, thì tất cả những gì nó có thể làm là lê bước loanh quanh một cách vô vọng và đau khổ. Cho đến khi nó tìm được một độ cao nào đó, chỉ cần là một góc nâng nhỏ thôi, để từ đó, nó có thể tung mình vào không trung. Và, ngay lập tức, nó bay lên như một tia chớp. 
Đôi khi chúng ta cũng giống như những con dơi cứ quanh quẩn trong bế tắc cùng khổ. Chúng ta vật lộn với tất cả các vấn đề rắc rối và tuyệt vọng của mình, mà không bao giờ nhận ra rằng rất có thể một giải pháp ở rất gần, chỉ cần chúng ta nhìn lên cao hơn – hãy nhìn về phía trước sẽ có một con đường mới cho chúng ta.

MÙA ĐÔNG CỦA TÔI

Những ngày chớm đông, phố dường như cũng sắt se lại, những đám lá vẫn hát những bản tình ca của gió, những bước chân vẫn đi nhẹ qua ngõ, thoáng đâu đó những đôi mắt đang ngước nhìn lá thu rơi. Mùa đông có lẽ là mùa được nhiều người yêu thích bởi cảm giác lạnh lẽo và ấm áp đan xen nhau trong từng dòng cảm xúc. Tôi cũng thích mùa đông, thích cái cảm giác ấm áp mỗi lần rúc trong chăn mỗi sớm, yêu cái lạnh se se của khí trời chuyển tiết và đặc biệt là yêu cây kem lạnh của mùa đông.
Nhưng cái lạnh lẽo nhất của mùa đông không phải là vì thời tiết mà chính là từ sự cô quạnh trong tâm hồn, nhất là với những người đang cô đơn. Chiều đông xe dạo phố, nhìn xung quanh là những bàn tay đang nắm lấy bàn tay, là bờ vai mềm, là nụ hôn ấm. Chỉ là những điều ấy chẳng dành cho mình.
Bình yên là có bàn tay ai đó để xuýt xoa: "lạnh thế này đưa tay đây để anh sưởi ấm cho". Có bờ vai ai để dựa vào, để nũng nịu, để được chiều chuộng. Là khi sáng thức dậy có cái cớ để mỉm cười, thấy yêu đời biết bao. Bình yên là đôi khi ghen tỵ với hạnh phúc của ai kia để biết rằng trái tim mình không vô cảm và thật là may mắn biết bao. Đông rồi mà sao ta vẫn quá bận để yêu nhau, đông rồi em vẫn chưa tìm thấy bình yên nơi phố thị ồn ào. Phải chăng vì thiếu anh, phải chăng vì thiếu hơi ấm từ đôi bàn tay ấy, từ ánh mắt ấy, từ nụ cười ấy, rất gần mà rất xa.
Tìm em đi, kẻo hết mùa đông.
Mùa đông với những đặc điểm không thể trùng lấp của nó, luôn để lại trong lòng mọi người những cảm xúc dạt dào bất tận. Có những cái con người ta không thể nào cảm nhận được giá trị của nó khi vẫn đang còn nắm giữ, chỉ khi mất đi lòng mới thấy ngậm ngùi.
Ôi! mùa đông của đời...
 

HAGI'S DREAMLAND Template by Ipietoon Cute Blog Design and Bukit Gambang